GIẤC MƠ CỦA ENZO
GIẤC MƠ CỦA ENZO

Ngoài việc là người sáng lập công ty, Enzo Ferrari – người kỷ niệm sinh nhật thứ 126 của mình trong tháng 2 này – cũng từng là 1 tay đua

 

Người ta thường nói rằng những đam mê nhất định đã ăn sâu vào tâm khảm của một cá nhân từ khi còn rất trẻ, ngày từ những thập kỷ đầu tiên của cuộc đời. Những niềm đam mê này có thể nằm im trong nhiều năm, nhưng chúng sẽ trỗi dậy theo thời gian và định hình chính con người của một người. Hiện tượng này phổ biến ở các tay đua, bao gồm cả người mang tiêu chuẩn của Scuderia Ferrari, Charles Leclerc, người lần đầu tiên tham gia karting khi mới ba tuổi, được bảo vệ bằng một sợi dây thừng buộc vào chiếc xe kart của người cha Hervé.

 

Đối với Enzo Ferrari, trải nghiệm không quá khác biệt. Niềm đam mê đua xe thể thao của ông được khơi dậy khi người cha, Alfredo, đưa ông và anh trai đi xem Coppa Florio năm 1908, một cuộc đua được tổ chức tại Bologna. Cuộc sống của Enzo đã thay đổi mãi mãi. Trong khi thành tích học tập của ông không mấy nổi bật, nhưng sự sáng tạo và năng lực thực tế của ông trong xưởng của cha hóa ra lại rất đặc biệt.

 

Làm việc trong ngành cơ khí lại càng thúc đẩy niềm đam mê của ông đối với những thứ mạnh bạo – xe hơi, xe tải và các loại xe cộ khác – có thể tăng cường khả năng của con người và đạt được những thành tựu đầy tham vọng hơn bao giờ hết.

 

Chiến tranh thế giới thứ nhất đã làm cho các quy trình sản xuất xe cơ giới được tinh chỉnh và hợp lý hóa, vì vậy đua xe thể thao đã nhận được một cú hích quyết định từ chiến tranh, dẫn đến sự tặng mạnh về mức độ phổ biến của nó. Điều này cũng đóng một vai trò quan trọng trong việc biến giấc mơ của Enzo thành hiện thực – giấc mơ được hình thành từ niềm đam mê được nhen nhóm một thập kỷ trước. Năm 1919, ở tuổi 21, Enzo thấy mình trên đường đua, cạnh tranh trong cuộc đua đầu tiên của mình. Ông ngồi sau tay lái của một chiếc xe CMN, được chế tạo bởi Ugo Sivocci ở Milan, nơi ông được thuê làm tài xế thử nghiệm.

 

Năm sau, ông thi đấu trong một số cuộc đua lái chiếc Isotta Fraschini; tuy nhiên, chính dưới sự điều khiển của một chiếc Alfa Romeo, Enzo đã đảm bảo kết quả ấn tượng nhất của mình, giành chiến thắng hạng mục tại Targa Florio, Gallarate, Mugello và Aosta. Năm 1923, ông cũng giành chiến thắng chung cuộc đầu tiên của mình, một chiến thắng được thiết lập để thay đổi tiến trình của các sự kiện không thể đảo ngược.

 

Sau chiến thắng tại Circuito del Savio năm 1923, ông có cơ hội gặp Bá tước Baracca (cha của phi công anh hùng trong Thế chiến I Francesco Baracca), người sau này đã giới thiệu Enzo với vợ mình, Nữ bá tước Paolina Baracca. Theo lời kể của Enzo, chính Paolina đã đề nghị ông sử dụng biểu tượng ngựa chồm lên xe của mình, sao chép biểu tượng mà Francesco đã trang trí trên máy bay của mình. “Nó sẽ mang lại may mắn cho anh,” bà nói với ông. Và sự thật đúng là như vậy.

 

Chỉ có một tình yêu sâu sắc mới có thể thắng được niềm đam mê đua xe của Enzo – và tình yêu đó được gọi là Dino, con trai cả của ông. Khi Dino được sinh ra, Enzo đã từ giã cuộc đua sau khi giành được vị trí thứ hai vào ngày 9 tháng 8 năm 1931 tại tỉnh Circuito delle Tre, một đường đua trải dài giữa Bologna, Pistoia và Modena.

 

Từ năm 1932, Enzo Ferrari đã truyền niềm đam mê lái xe của mình vào doanh nghiệp thể thao của riêng mình: Scuderia Ferrari. Được thành lập lần đầu tiên vào năm 1929, đội bắt đầu tô điểm cho Alfa Romeos mà họ đưa ra với biểu tượng ngựa chồm từ năm 1932. Do đó, đua xe vẫn là ưu tiên hàng đầu của Enzo – chỉ có điều quan điểm của ông về môn thể thao này đã thay đổi.

 

Trong suốt cuộc đời của Enzo, mọi tay đua ngồi sau tay lái của những chiếc xe của ông, trong cả Công thức 1 và đua sức bền, đều được đích thân ông lựa chọn cẩn thận. Thể hiện khả năng phán đoán đáng chú ý – như trong trường hợp của Niki Lauda và Gilles Villeneuve, hai cái tên nổi bật – mức độ hiểu biết của Enzo chỉ có thể đến từ một người có kinh nghiệm và thiên phú về đua xe.